Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

Gửi em, người con gái vì anh đã chịu nhiều thiệt thòi!

Tôi đau đớn lắm, nhưng tôi cũng không thể nhìn mẹ mình chết được. Và tôi cũng nghĩ em xứng đáng với một người tốt hơn tôi, yêu em nhiều hơn tôi và không hèn như tôi.


Chào các bạn!

Hôm qua tôi tình cờ được em trai share link bài viết của bạn Thanh Thùy: " Chia tay sau 5 năm yêu chỉ vì một câu nói của mẹ chồng hụt". Tôi bất ngờ vì chuyện của bạn quá giống chuyện của tôi quá. Đến cách viết cũng giống của người yêu tôi.

Có lẽ là em đã thay tên để trút ra tâm sự của mình. Tôi đã đọc hết tất cả comment của mọi người trong bài, không ít ý kiến cho rằng tôi nhu nhược, yếu đuối khi không bảo vệ được tình yêu của mình. Nhân đây, tôi cũng muốn gửi tới em và mọi người những suy nghĩ của tôi.

Chúng tôi chia tay nhau tính tới thời điểm này đã tròn 2 tháng - Lần chia tay lâu nhất trong suốt 5 năm yêu nhau. Chia tay tôi, cô ấy block số điện thoại, chặn facebook, chuyển nhà, dặn dò bạn bè tuyệt đối không ai được cho tôi cách liên lạc với em. Có vẻ như lần này cô ấy quyết tâm làm thật.

Những gì cô ấy nói không sai, cô ấy xinh xắn, khéo léo, được nhiều người theo đuổi, tôi nhiều lúc cũng thấy mình thật may mắn khi yêu được em. Em không phải là người dịu dàng mà ngược lại, rất năng động, mạnh mẽ nhưng cũng rất chu đáo.



Chúng tôi chia tay nhau tính tới thời điểm này đã tròn 2 tháng - Lần chia tay lâu nhất trong suốt 5 năm yêu nhau (Ảnh minh họa)

Tôi quen em từ nhỏ, nhưng chỉ thực sự thân thiết và nảy sinh tình cảm khi chúng tôi cùng nhau đi chơi với đứa em họ - cũng là bạn thân của em vào năm lớp 10. Ngày tỏ tình và được em nhận lời, tôi hãnh diện lắm. Em bé bé, xinh xinh, có nụ cười răng khểnh, mỗi lần em đứng trước toàn trường phát biểu hoặc nhận phần thưởng là tôi lại thấy hãnh diện vô cùng.

Em cũng khéo tay, những năm học đại học đều là em chăm lo cho tôi từng chút một. Em đan khăn, đan mũ cho tôi vào mùa đông, dành dụm tiền làm thêm để mua cho tôi quần áo, sách vở. Tôi biết hết chứ, biết cả những lúc em đạp xe vòng quanh thành phố để sang chăm tôi lúc tôi ốm đau bệnh tật. Biết cả những ngày tôi vô tâm bỏ mặc em một mình mà về quê khi bố mẹ gọi, dù lúc ấy em đang nằm viện một mình vì sốt phát ban.

Vậy mà đi đâu em cũng kể tốt về tôi với bạn bè, khoe với mọi người rằng tôi chiều em ra sao, tôi tốt với em như thế nào. Mỗi lần như vậy, tôi không thấy hạnh phúc mà thấy xấu hổ vô cùng, vì không được như lời em nói.

Nhìn bè ngoài thì gia đình tôi là 1 gia đình gia giáo, nề nếp với mẹ là giáo viên, bố là công nhân viên chức nho nhỏ. Bố ruột tôi mất từ năm tôi 2 tuổi, mẹ sau đó 2 năm đi bước nữa. Những bươn chải vất vả của mẹ tôi không dễ gì kể được, chỉ biết là mẹ chưa một lần được hạnh phúc trọn vẹn.

Bố dượng tôi là người rất cục tính, ông hay đánh mẹ mỗi lần mẹ cãi lời ông. Ông đánh cả tôi, đánh cả em tôi, xỉ vả mẹ tôi đủ mọi điều. Với mẹ thì tôi là niềm tự hào lớn nhất, bao nhiêu hi vọng mẹ dành cả cho tôi. Mẹ mong tôi học hành thành tài, sau này chăm lo cho em trai, cho ông bà ngoại (mẹ tôi là con một).

Vậy nên thấy ngay từ lớp 11 tôi đã yêu em thì mẹ giận lắm. Đã nhiều lần mẹ nói bóng gió với tôi về việc không thích em, không thích em có cái trán rô khó bảo, không thích vì nhà em toàn là con gái, lấy em về tôi lại phải cáng đáng trách nhiệm với gia đình em...

Nhưng tôi mặc kệ, tôi lúc đó chỉ nghĩ tình yêu với em là tình yêu con nít, cứ yêu thôi chứ làm gì dám nghĩ đến chuyện sau này lấy nhau mà phải sợ như vậy. Tôi nói với mẹ: "Con yêu thì yêu vậy thôi, con sẽ lấy con dâu theo ý mẹ mà". Và thế là mẹ yên tâm không nói gì nữa.

Nhưng mẹ không biết mà chính tôi cũng không ngờ rằng tôi lại yêu em nhiều đến vậy. Càng ở bên nhau, tôi càng gắn bó với em, tôi yêu em và muốn sống cùng em hơn bao giờ hết. Em là cô gái nhân hậu, đảm đang, việc gì em cũng làm được và sống rất độc lập.

Chúng tôi trọ cách nhau 15km nhưng cuối tuần nào em cũng sang nấu cơm cho tôi ăn, cười đùa với tôi. Nhà em có đồ gì gửi lên là em lại mang sang cho tôi. Nhiều lần tôi đã nói là em hãy để tôi chăm sóc em, nhưng em bảo: sau này anh còn phải chăm sóc em, chăm sóc con, chăm sóc bố mẹ cả đời, bây giờ cứ để em chăm sóc anh đi.

Thậm chí em còn đi làm thêm đủ các việc, làm mứt, đan khăn để bán, rồi tiền em kiếm được lại dùng hết để mua đồ cho tôi hoặc mua đồ cho tôi gửi về nhà. Nghĩ lại mới thấy, 5 năm qua những gì tôi đem lại cho em chỉ là sự ngọt ngào bằng lời nói, sự cay đắng mới là chân thật.

Tôi không biết chuyện mẹ tôi 5 lần 7 lượt gọi điện cho em, vì em không bao giờ nói với tôi những chuyện đó. Em lúc nào cũng cười, cũng vẽ ra những tương lai tốt đẹp của cả 2 đứa, những kế hoạch và dự định như trong mơ. Nhiều lần em bảo muốn qua nhà tôi chơi, tiếp xúc với bố mẹ tôi, nhưng tôi đều từ chối.

Một phần tôi sợ em biết hoàn cảnh gia đình tôi (trước giờ em vẫn nghĩ đó là bố ruột tôi). Một phần tôi sợ mẹ sẽ giận nếu biết tôi lại yêu em trong lúc đang học hành như thế này. Tôi sợ mẹ lại mắng em, tôi hứa với em đợi khi tôi tốt nghiệp ra trường sẽ dẫn em đàng hoàng về ra mắt, chắc lúc ấy bố mẹ sẽ không nói gì nữa.

Cách đây 5 tháng, em bị sốt phát ban. Nửa đêm bạn cùng phòng em gọi cho tôi, nói em đang ở trong bệnh viện. Tôi cuống quýt tất tưởi chạy vào với em, em phát ban khắp người, đau đớn, ngứa ngáy và nhìn đáng thương vô cùng. Tôi ở lại trông em chưa đầy 1 buổi sáng thì mẹ tôi biết chuyện. Mẹ gọi nói tôi về nhà có việc gấp.

Không muốn để em ở lại mộ mình nên tôi đã từ chối. Nhưng mẹ cương quyết bắt tôi về, nói tôi không về thì sẽ hối hận. Có lẽ em cũng đoán ra được phần nào câu chuyện nên cũng nhất mực bảo tôi về nhà, không phải lo cho em. Dù không muốn chút nào tôi cũng đành bắt xe về quê, nghĩ là chỉ về một buổi rồi lại lên với em.

Về nhà mẹ tôi khóc lóc, bảo tôi tại sao chưa chăm mẹ được ngày nào mà đã đi chăm gái, chỉ biết đến gái. Tôi buồn lắm, nói mẹ mãi không được, không hiểu vì sao mẹ lại ghét em như vậy. Tôi hỏi thì mẹ bảo có phải em đã cho tôi ăn cái gì không mà tôi quên hết gia đình như vậy?

Giải thích không được, cầu xin mẹ cũng không xong, tôi đành im lặng. Tôi cứ tự nhủ, đợi vài năm nữa khi tôi tốt nghiệp, ổn định công việc rồi thì mọi việc sẽ khác đi. Nhưng không ngờ sau đó 3 tháng, tôi vì mải mê làm thêm quá nhiều mà bị trượt một môn. Mẹ gọi điện cho tôi, khóc rất nhiều.

Mẹ nói là tại em mà tôi mới như thế, tại em mà tôi không còn thương mẹ, thương em trai, thương gia đình nữa. Mẹ bắt tôi phải hứa là chia tay với em rồi tập trung vào việc học, nếu không, mẹ sẽ không nhìn mặt tôi nữa. Mẹ sẽ chết cho tôi muốn làm gì thì làm.

Tôi yêu em nhưng cũng thương mẹ. Tôi biết em cũng rất yêu tôi nhưng mẹ vất vả vì tôi quá nhiều. 5 năm yêu nhau cũng đôi lần chúng tôi nói chia tay, nhưng rồi chỉ được vài ngày là tôi lại tìm đến em mong em quay lại, xin em tha thứ.



Tôi thấy có lẽ đúng là tôi đã làm khổ em quá nhiều rồi. Chỉ mong em tìm được một người tốt hơn tôi (Ảnh minh họa)

Lần này tôi không biết phải làm sao nên đành im lặng và tìm cách tránh mặt em. Tôi không ngờ em lại gửi cho tôi một lá thư với vỏn vẹn 2 dòng: "Em yêu anh nhưng có lẽ em yêu không đủ nhiều để cùng anh vượt qua những khó khăn trước mắt. Mình chia tay thôi" và rồi cắt đứt mọi liên lạc với tôi.

Tôi đau đớn lắm, nhưng tôi cũng không thể nhìn mẹ mình chết được. Và tôi cũng nghĩ em xứng đáng với một người tốt hơn tôi, yêu em nhiều hơn tôi và không hèn như tôi.

Tôi đã cướp đi của em quá nhiều: 5 năm tuổi trẻ, trinh tiết, thanh xuân, vậy mà giờ tôi lại đồng ý chia tay em một cách ích kỉ như vậy. Bạn thân em, cũng là em họ tôi, nói với tôi rằng tôi đừng có làm khổ em nữa, để em đi đi, muốn tốt cho em thì hãy để em đi yêu người khác.

Tôi thấy có lẽ đúng là tôi đã làm khổ em quá nhiều rồi. Chỉ mong em tìm được một người tốt hơn tôi. Những tổn thương mà tôi đã mang đến cho em, tôi sẽ dùng cả phần đời còn lại của mình để chuộc tội. Chỉ mong em thanh thản và bắt đầu với một bắt đầu mới tốt hơn là tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

nệm giá rẻ|nệm bông ép|bọc răng sứ|tri nam sau sinhnệm giá rẻ|nệm bông ép|bọc răng sứ|tri nam sau sinh|truyện voz|truyện ma|truyện người lớn,truyện sex|truyện sắc hiệp|truyen hentai 18+truyen cuoi vova